Bad Boys vất vả đến thiên đường

By AVA – TLFC

…Sau chuyến bay đêm vượt biển Đông cuối cùng, chúng tôi chìm sâu trong giấc ngủ và khi tỉnh dậy, vẫn thấy sóng vỗ bên tai, vẫn thấy bồng bềnh giũa đại dương xanh biếc, vẫn say những con sóng vỗ bờ cát trắng mịn, vẫn như lâng lâng sau những chai bia San Miguel với âm thanh rộn ràng và những nụ cười thân thiện. Những trải nghiệm của mỗi chuyến đi thường trở nên đẹp hơn khi chúng ta trở lại cuộc sống bình thường, và chúng tôi bắt đầu những ngày quen thuộc của mình với rất nhiều điều ky diệu của những chuyến bay bão táp lên thiên đường…

DAY 1: 12/6/2013

Bad Boys vất vả đến thiên đường

Theo đúng giờ quy định của trưởng đoàn, chúng tôi đã có mặt đầy đủ tại nơi tập kết với hành lý gọn nhẹ nhưng được trang bị đến tận răng. Các bad boys hình như ai cũng cắt tóc mới, tỉa tót gọn gàng, ví căng và ăn mặc cũng bụi hơn bình thường…nhưng thiên hạ đừng dịch từ bad boys thành hư đốn, chơi bời này nọ mà chúng tôi đơn giản chỉ muốn có niềm vui và nghich ngơm một chút cho đời tươi trẻ vì cuộc sống này thật ngắn ngủi 🙂

IMG_1664
Sẵn sàng sung sướng trước giờ khởi hành

Chậm hơn 30 phút so với lịch trình, 1h sáng ngày 12/6, chúng tôi đã an toạ trong con chim sắt Cebu Pacific (Cebu là tên của một hòn đảo lớn của Philippines) chuẩn bị cho chuyến bão đêm đầu tiên. Chúng tôi được xếp vào 4 hàng ghế cuối và chuyến bay hình như không có hành khách Việt khác nên cơn chém bão của chúng tôi bắt đầu khá ồn ào và chủ đề đầu tiên là về mấy em nữ tiếp viên…’mấy em da hơi nâu, mặt không đẹp lắm nhưng 3 vòng rất ngon, về cơ bản là mấy em VN mình vẫn ngon hơn, phải nâu thế mới hấp dẫn…’ tóm lại là chủ đề về đàn bà bắt đầu rất tự nhiên cho đến khi chúng tôi thấy lạnh thì mới biết giá thuê chăn của em chim sắt này là US$10/cái và các dịch vụ ăn uống cũng hơi cao.

Chợp mắt được một lúc, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Ninoy Aquino ở Manila. Hạ tầng của sân bay khá tốt và an ninh có vẻ được thắt chặt hơn so với các sân bay của VN do các hiểm hoạ khủng bố ở đây luôn thường trực. Chúng tôi ở lại đây ăn sáng và chờ chuyến bay tiếp theo đi Kalibo (Kalibo là trung tâm của tỉnh Aklan nằm cách Manila hơn 300km về phía Nam).

Háo hức bước ra khỏi sân bay Kalibo sau 45 phút, chúng tôi mơi thực sự được hit thở bầu không khi của đất nước hải đảo này và tiếp xúc thân thiết đầu tiên với người địa phương là anh chàng đón đoàn với biển đón là một tác phẩm nghệ thuật khi công ty du lịch đã vẽ tay lại toàn bộ logo của các bad boys. Thiên đường còn cách 90km!

IMG_1692
Boracay đón tiếp nồng hậu

Chúng tôi lộ rõ vẻ mệt mỏi trên từng nét mặt bước tiếp hành trình. Con đường dẫn đến bến thuyền Caticlan trải qua một khu vực địa hình bằng phẳng, các khu dân cư sống với điều kiện không phải là tốt nhất nhưng cũng giống như nhiều nơi khác trong khu vực, họ yêu thiên nhiên và có vẻ hài lòng với cuộc sống đơn giản. Trong tiếng nhạc của những bài hát từ những năm 90 của thế kỷ trước trên xe, chúng tôi lại chìm vào những giấc mơ và khi tỉnh giấc, rừng núi và đại dương hiện ra dưới làn mưa đầu mùa.

Sau khi làm thủ tục check in tại bến thuyền Caticlan (ở Philippines, khi vào nơi công cộng/khu đông người trong một khu vực được quản lý, tất cả mọi người đều phải qua khu vực kiểm tra an ninh), chúng tôi được vận chuyển ra đảo Boracay bằng một chiếc thuyền Bangka (thuyền độc mộc đã được lắp thêm ‘cánh’ để tạo ra sự ổn định và thăng bằng khi chở khách). Dù chỉ khoảng 5 phút trên mặt biển, chúng tôi đã cảm nhận được một phần vẻ đẹp tuyệt mỹ của hòn đảo này. Không có rác và nước trong xanh như pha lê, ngồi trên thuyền có thể nhìn thấy cả thế giới dưới chân.

IMG_1699
Cửa ngõ Boracay – phà đưa đoàn qua eo biển Caticalan

Tưởng như thiên đường đã ở trước mắt thì các bad boys lại tiếp tục vượt khổ bằng việc ngồi sau thùng xe khách (loại xe tải nhỏ cải biến thùng sau thành khoang chở khách mà chúng tôi hình dung ra ngay xe tang ở VN, nếu có tí vàng mã và vài đồng âm phủ rải đường thì chắc không ai hỏi thêm). Qui luật cuộc đời có lẽ là vậy, cái gì hiếm thì cũng khó đạt được và khi đến khách sạn, chúng tôi đều rất mệt và đói nhưng đầy phấn khích vì ít nhất, trong lúc chờ ở sảnh, đã nhìn thấy rất nhiều bikini lướt trước mặt…nói chung trí tưởng tượng của đàn ông cũng rất đơn giản.

Khoảng 3h chiều, chúng tôi mới rảo bước qua con đường nhỏ từ khách sạn ra bờ biển, cảm giác đói và mệt khiến chúng tôi chỉ cần đáp ứng nhu cầu cơ bản là ăn nhưng cứ nhìn thấy bikini là mắt lại long lanh mơ màng, ăn gì ngon hơn bay giờ đây? Những đôi chân đi trên cát trắng cần phải chạy nhiều hơn cho trận bóng chiều nay nên bad boys ăn trưa nhanh chóng với bia và đồ nướng, hải sản rồi lại vội vã về khách sạn chuẩn bị cho mục đích tối thượng của chuyến đi!

Bad Boys khám phá trinh nữ Boracay

Boracay là một hòn đảo nhỏ có diện tích khoảng hơn 10km2 đã từ lâu nổi tiếng là thiên đường du lịch biển với những bãi biển đẹp vào loại hàng đầu thế giới. Địa hình trải dài theo hướng Bắc Nam, phía Tây là White Beach nổi tiếng nhất và phía Đông là Butabog với rất nhiều các môn thể thao biển. Mùa cao điểm và cũng là mùa khô ở đây (tháng 10 – tháng 4), gió thổi theo hướng từ Đông sang Tây là điều kiện lý tưởng cho các hoạt động biển ở Butabog, còn phía White Beach, do bị chắn gió nên hầu như không có sóng và mặt biển trong vắt phẳng lặng như mặt nước hồ.

IMG_1724
Bãi biển mịn cát, nước biển trong xanh…

Theo lệnh của trưởng đoàn, chúng tôi bắt xe tricycle (một loại xe giống sidecar rất phổ biển ở Boracay) đến khu 1 của White Beach để thi đấu với Boracay Football Club vào 4h30 chiều. Dù không được nhìn thấy biển lặng sóng nhưng chúng tôi vẫn choáng ngợp với vẻ đẹp rực rỡ của khu vực này. Cát trắng mịn như bột trải dài bên những răng dừa, trời trong xanh, gió mát, nắng vàng, xa xa là những chiếc thuyền buồm căng gió lướt sóng…chúng tôi đều phải thừa nhận rằng, đây là bãi biển đẹp nhất trong đời mình đã đặt chân đến…

IMG_6538-1600
Cùng Mo Ibrahim và các đồng đội

Boracay Football Club là một phản ánh sinh động nhất cho Philippines khi trong đội hình của họ rất đa sắc tộc và tuổi đời. Từ những chú bé 13-14 tuổi sinh ra trên đảo đến những bác khoảng trên 60 đến từ khắp thế giới tụ họp ở đây. Tất cả không đặt mục tiêu kết quả mà chỉ thi đấu với đúng tính chất giao hữu ngay trên thiên đường nhiệt đới…Khi trận đấu kết thúc cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, chúng tôi ngồi lại cùng nhau dưới những chiếc ô làm bằng lá dừa cùng uống bia San Miguel trò chuyện và nhìn ngắm thế giới, âm nhạc đâu đó đã bắt đầu vang lên cùng sóng biển và chúng tôi đã thực sự bắt đầu say đắm Boracay…

Còn tiếp….
Bad Boys và chuyện tình đêm mưa…
Xem thêm: Album Philippines

Start a Conversation

Your email address will not be published. Required fields are marked *